Breaking News

Ở MỘT GÓC NHỎ VŨ TRỤ NÀY, TÔI LÀ AI?


Có một dạo tôi hay trêu cô gì đấy là đừng lo đến chuyện người yêu có lăng nhăng hay không vì lúc này tôi đang sống trong một thế giới chỉ có đàn ông.

Nói đàn ông là bao gồm hết thảy từ đối tác, đồng nghiệp cho đến bạn bè, anh em, abc xyz này nọ. Có một bộ phận đàn ông trước độ 30 nếu không phải cắm đầu, lo ngay ngáy sự nghiệp rồi dành thời gian cho những người quan trọng thì cũng chẳng có thời gian để nghĩ đến việc khác; chứ đừng nói đến chuyện đi cặp kè người này người nọ. Tôi hiểu họ không phải là số đông, nhưng trong thế giới của tôi thì nó là thế.

Khi bạn trải qua những chuyện để cho con người khoảng lặng mà chiêm nghiệm mình là ai, muốn trở thành thứ gì trong đời, thì sẽ trở thành như vậy. Mỗi ngày thức dậy vì một lí do, cả ngày bận bịu vì điều ấy; đôi lúc rảnh rỗi, một mình, thẫn thờ ra ở một góc để nạp năng lượng và rồi lại tiếp tục. Khi chọn đi con đường của mình thì có một phần nào trong mỗi người luôn đơn độc. Là vì mục tiêu, lý tưởng hay lẽ sống đấy chỉ một mình họ cảm nhận được thấu triệt nhất.

Người sống có mục đích thì không bao giờ rảnh việc, cũng tự khắc tránh xa tất cả thị phi. Lối sống của họ là vậy, nếu không muốn nói là nó Cần phải như thế, nếu không thì sẽ không chạm vào được điểm xa mà trong tâm nhắm tới. Con đường dù có cô đơn thì vẫn phải đi, bởi nó là cuộc đời của bạn. Người ta chỉ không hạnh phúc khi không được là chính mình.


--- Có một vị triết gia định nghĩa con người là những thói quen và là tập hợp của các mối quan hệ xã hội.

Những thói quen vô thức cuốn tất cả mọi người vào trong một lối sống lặp đi lặp lại. Đến một ngày nó sẽ trở thành nhàm chán và đưa con người vào cảnh trầm cảm. Để rồi tất cả thèm khát những cảm giác mới lạ. Hàng ngày họ chờ một tin tức tiếp theo trên mạng xã hội, một bộ sưu tập thời trang mới, một vài chuyện xu hướng xã hội để có chuyện mà bàn cãi... vân vân vân vân - Tất cả là để thoát ra khỏi sự mắc kẹt ở thực tại mà mình đang chịu đựng mà không hay biết.

Tôi biết là những người thông minh hay thành công ở trên đời, trước khi có được thứ họ tự hào, thì đều đã nhìn ra vòng xuyến luẩn quẩn của những thói quen mà thiên hạ coi là của "người bình thường". Thứ khiến họ bắt đầu trở nên đặc biệt là từ lúc họ chọn làm một thứ gì đó có giá trị thay đổi, một cách chủ động, độc lập, không chờ đợi.

Điều ấy khó. Đi ngược lại với những sự vận động vốn có của xã hội và làm ra một giá trị mới - luôn là việc khó. Nhưng khó vẫn phải làm, khi mà tất cả mọi thứ còn lại đều chẳng có ý nghĩa.

Tôi gọi khoảnh khắc mà nhận thức ấy xuất hiện là lúc một người được sinh ra lần nữa.

--- Đừng chờ đợi cảm hứng, bởi nếu sống theo cảm hứng thì bạn rồi sẽ còn phải chờ đợi cả đời. Cảm hứng đến rồi đi như thời tiết. Có một nhà báo từng phỏng vấn một vận động viên điền kinh top đầu thế giới, hỏi rằng, làm cách nào để anh ta đối chọi với những cơn đau cơ rồi những ngày mà đến cả gió mưa cũng muốn hành hạ họ. Câu trả lời của anh ta là "Thật ra tôi luôn cảm thấy thế mỗi ngày. Nhưng tôi chọn việc vẫn xách giày ra đường chạy, bất kể ngoài trời có đang bão táp thế nào". Mấu chốt nằm ở lựa chọn.

Mục đích mới là thứ có sức mạnh lớn hơn cảm hứng. Bởi vì nó là thứ được chọn.

Khi một người chủ động chọn, rồi biến lối sống của mình trở thành chính lựa chọn ấy, từ cả những thói quen lẫn suy nghĩ, họ mới có thể đặt trở ngại lên bàn cân đong đếm kỹ càng và quyết định rằng mình sẽ trả giá, để đạt được.

Hàng ngày thiên hạ vẫn lải nhải về chuyện "chưa tìm thấy đam mê". Nhưng thật ra thì khái niệm "sống với đam mê" là thứ được nói ra bởi những người thành công. Họ có được ngày hôm nay là bởi đã từng từ bỏ tất cả tập trung cho một thứ còn lại duy nhất.

Đấy là "chọn".

--- Xã hội thì từ ngàn xưa vẫn tồn tại hai căn bệnh. Thứ nhất là không muốn làm mà chỉ muốn hưởng. Hai là hoài nghi với tất cả những thứ mình không có được.

Triết học đường phố đúc kết ra một câu nói có phần hơi thô thiển, đấy là "Đàn ông thì cứ chạy theo tiền, phụ nữ sẽ chạy theo bạn". Câu nói ấy mang hơi nhiều phần ác cảm nhưng thật sự một trong những thước đo chuẩn xác nhất để đánh giá đàn ông đấy là anh ta tự mình kiếm ra bao nhiêu tiền, hoặc chuẩn bị kiếm được bao nhiêu tiền.

Người thành công thì sản phẩm đáng ngưỡng mộ điều tiên là chính họ.

Trí tuệ, kỷ luật, những thói quen tốt cho sự nghiệp lẫn gia đình, biết cách chọn bạn mà chơi trong xã hội, đối xử với cha mẹ lẫn cấp dưới đúng mực, và không dính vào thị phi mệt mỏi. Có một cuộc đời được sống với ước mơ của chính mình rồi toả ra một thứ mị lực khiến người khác cảm thấy lôi cuốn. Này nọ.

Chỉ riêng những yếu tố ấy đã đủ để rất nhiều phụ nữ thích họ. Còn phụ nữ thì thích những người đàn ông có nhiều cô gái khác theo đuổi nhưng hắn chỉ thuộc về mỗi họ là vì thế.

Đừng vì chỉ thấy mỗi chữ "tiền" đã bỏ qua hết những giá trị ngầm và những khoảnh thời gian vật lộn trong im lặng rồi đánh giá cả hai giới. "Loại đàn ông tốt đến như thế, trên đời không tồn tại!" - Họ chỉ không tồn tại trên những trang mạng chuyên chia sẻ chuyện cướp giết hiếp, đời tư celeb và dăm ba chuyện phiếm. Hãy tự hỏi bản thân là một ngày mắt bạn nhìn thấy những gì khác ngoài cái màn hình điện thoại.

Hồi 20 tuổi, lúc lần đầu đi làm, trong ngành truyền thông, tôi được nhìn thấy cách các "nhà báo" tuổi teen bây giờ làm tin theo kiểu lên mạng, thấy gì hay thì kể lại. Sau đấy tôi biết được là những phần hay ho nhất trên đời đều là những thứ nằm ngoài internet.

"Con ả kia có gì mà lại vớ được một thằng đàn ông ngon đến như vậy" - Chí ít họ làm được thứ mà trong đầu bạn không hề có. Có thể đơn giản là vì cô ta đẹp. Một người giỏi thì sẽ muốn tìm một người đẹp, và ngược lại. "Chân dài cặp với đại gia" trở thành câu nói ác cảm của đám đông, đằng sau dăm bài báo giật tít trên mạng để có chỗ cho người ta đổ lỗi, chửi rủa và ngầm ghen tị. Có lẽ nên thông cảm, vì người ta không nhìn thấy người đàn ông kia đã gây dựng cơ đồ ra sao, và cũng không thấy người đàn bà nọ để đẹp đã phải nghiêm khắc với bản thân như thế nào. Thật ra đẹp cũng là một dạng sức mạnh cần khổ luyện.

Nồi nào thì úp vung nấy. Nên những người đàn ông và đàn bà tốt nhất, đương nhiên không có trong "thế giới" của những người không chịu phấn đấu. Khi "thế giới" chỉ nằm trong những gì một người nhìn thấy, thì nó luôn hẹp, như một cái miệng giếng.

---

Trẻ con chơi với nhau vì vui. Đàn ông đến tuổi đánh bạn cùng nhau vì chung mục đích, chung tầm nhìn, chung cách sống.

Thế nên mới có chuyện "thế giới chỉ có đàn ông" mà tôi nhắc đến.

Còn chuyện "chỉ có đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau" là căn bệnh bắt chước không có chọn lọc ở trên mạng xã hội. Đến một ngày có thể chính bạn cũng sẽ bắt đầu thấy ghê răng trước sự cư xử kiểu thô sơ ấy của phần lớn con người. ---

Có loại đàn ông không quan tâm đến cool, hay sáu múi, siêu xe, người mẫu, tiền tỷ. Thứ bạn nhìn thấy là bề ngoài trong cách cuộc sống đáp trả cho công sức của họ. Thứ ở bên trong họ tìm kiếm, là một giá trị, đôi khi đơn giản đến mức có giải thích ra người khác cũng không hiểu. "Ở một góc nhỏ trong vũ trụ này, tôi là ai?"

Không có nhận xét nào